Đất trời xa cách cô sầu nhân gian
Kết: 44 tuổi dời, mười năm uyên ương, mười bảy năm dàn trải tiếng hát cho đời, xuân xanh đó đã vội héo, tài hoa đó đã vội tàn và để lại thế gian trùng điệp những tiếc thương, rừng biển những nhớ nhung. Tài hoa đó, như người xưa thường nói: “Mỹ nhân tự cổ như danh tướng, bất hứa nhân gian kiến bạch đầu.” Nhưng dù sao, tiếng hát nàng, hình ảnh nàng, dù cho đá nát vàng phai vẫn luôn ẩn hiện nơi tấc lòng thương cảm của nhân gian. Năm năm, mười năm, hai muơi năm.
Người đi kẻ ở gió mưa thầm
Cách ngăn không phải là thiên thế
Mà bởi trời xanh giận má hồng
(Hết)
Tổng Hợp: Lâm Tường Dũ
(Trích báo TRẺ, Vol. 5, Nọ 78)
No Comments