thế gian buồn vời vợi”
Em có thấu chăng
người người vẫn bâng khuâng?
Ta mong đợi em,
Mỏi mòn phút yêu thương.
Em nào biết đâu
tim ta vẫn lao xao.
Em bước chân đi
Để ý gì nhân gian
nhìn theo em đuối mắt
ngàn năm vẫn son sắt.
Ngọc Lan đã ra đi
“Thế gian buồn vời vợi”.
Ôi cỏi lòng ta hoang vắng
như biễn đó..bạn là nắng
Đuốc kia em cầm
cho rõ lối em đi.
Bên kia đời có vui?
Có rực rỡ những nụ cười?
Làm sao giữ được em?
Khi định mệnh đã an bày.
Nên “khi em ra đi
thế gian buồn vời vợi”
Ngay nao em ra di
La ngay tim toi chet
ngay nao noi vinh biet
la ngay toi khong con toi