Donny
Quả là một tâm sự độc đáo của “Thao”! Tôi đã từng đến Nha Trang đôi lần và đã từng hỏi thăm căn biệt thự nơi Nàng đã trải qua thời thơ ấu. Vào một buổi sáng sớm trời se lạnh, từ căn phòng nhỏ của môt mini hotel, vẫn đang còn ngái ngủ như chú mèo con lười biếng cuộn mình bên gối, tôi chợt nhức cả lòng khi bên ngoài vọng vang tiếng hát Nàng ” cát trắng thơm tho lùa vào trong cánh tay.. giờ đây tôi lắng nghe đê mê lòng tôi nhớ, như oán hờn trách móc..” Và tôi đã nghĩ về Nàng suốt những ngày ở nơi này:
Lang thang cát vàng
Chợt nhớ miên man
Cảm ơn “Thao” đã làm sống dậy kỷ niệm Nha Trang – Ngọc Lan.
Mười năm có hơn với “Nha Trang Ngày về” qua tiếng hát đắm say của Nàng, tình khúc mà tôi tâm đắc nhất trong kho tàng tình ca của Nàng. Có lẽ chưa ai lột tả được một “Nha Trang ngày về” của NS Phạm Duy mộc mạc, chân thành, tự nhiên và đau đáu như Nàng! Nha Trang và Nàng – Biển xanh và Nàng, -“Con Ốc bơ vơ nằm trên cát…lưu đầy…”
Ai sẽ “lấp cho vơi sầu này” của cuộc đời Nàng?
Tôi vẫn thường tâm sự với bạn bè, mỗi khi xa nhà, hãy nghe Nàng hát “Nha Trang Ngày về” dù quê hương bạn không phải ở phố biển Nha Trang, để có thể cảm nhận một cách thấu đáo tâm tình của một con người, một người tình… khi xa xứ. Nàng đã làm lay động biết bao tâm tình yêu biển, yêu quê nhà.
Dù đã yên giấc dưới vòm trời Cali, nhưng Nàng sẽ trở về với người tình Nha Trang, để đắm mình trong vắng lặng u uẩn của biển. Ngắm biển, tôi càng thấm thía nỗi cô đơn của Nàng, một con người hơn đời, khác đời mới sâu sắc, da diết đến nhường nào. Nỗi cô đơn người phàm không hiểu được và càng không dám chia sớt san sẻ. Bi kịch của Nàng là ở đó. Trong nhiều cảnh quay, hình ảnh Nàng liêu xiêu trên cát biển, dường như từ dĩ vãng hiện về, tưởng chừng Nàng không bước đi như mọi người mà là lướt đi trong không khí như hình ảnh trong chiêm bao, long lanh như hạt ngọc trai tan chảy khi Nàng buông tay dần quỵ ngã… Nàng vẫn một mình.
Ngọc Lan ơi! Biển Nha Trang với bờ cát vàng rợi lấp lánh nỗi khao khát một dấu chân Nàng về, một bóng hình hằn in vết tích giai nhân đã đến góp cho bầu trời một vì sao khuê các và đã âm thầm lụi tắt mang theo giọt buồn của hàng triệu con tim còn ở lại.
Hôm nay, Sinh Nhật Nàng, vậy mà vẫn nao lòng buồn. Đành mượn dòng tâm sự của NS Diệu Hương để từ giã Nàng nơi đây:
“Người đến đây rồi vẫy tay cách xa đời sống này
Mặc thế gian còn lắng nghe những dòng lệ si mê
Về đâu em hới một chiều dứt đi cuộc vui
Về đâu em hới một thời xuyến xao hồn tôi
Chiều nay qua phố ngậm ngùi bước chân lẻ loi
Về đâu em hỡi sao cho lòng tôi rối bời…”
Nha Trang, tôi sẽ lại về. Gót sẽ mòn, bởi tôi biết mình vẫn mãi mãi là con dã tràng xe cát.
12/28/2003.
To Thao,
Thanks for a masterpiece.
Also thanks to Only Yesterday with a beautifully written comment.
bao giờ biết tương tư
[email protected]