I Love Ngoc Lan

Mối Tình Đầu

Nàng sinh ra ở một thành phố biển. Người ta đã viết bao nhiêu là thơ và nhạc để ca tụng nơi nàng mở mắt chào đời. Vậy mà nàng chưa bao giờ có một lần được trở về nơi chôn nhau cắt rốn. Ra đi từ lúc chưa đầy hai tuổi, Nha Trang hoàn toàn trắng xóa trong trí tưởng. Chiến tranh và đời sống cổ kính của gia đình đã giữ nàng quanh quẩn ở một chỗ. Nhưng nàng yêu Nha Trang một cách sâu đậm và nồng nàn. Nha Trang như một người bạn ấu thơ, theo năm tháng lớn dần và trở thành người tình đầu tiên trong trái tim nàng. Một người tình không rõ mặt mà nàng vẫn ước ao ngày hội ngộ.

Rồi nàng ra đi một lần nữa. Lần này là cả một đại dương thăm thẳm chia cách. Thế là xa nhau ngàn trùng. Đến khi nào mới được gặp lại Nha Trang? Nàng tự hỏi.

Vùng đất đầu tiên nàng đặt chân tới không có màu xanh của biển. Nàng thấy cô đơn xa cách lắm. Tình yêu Nha Trang mãnh liệt mang nàng đến California. Mùa Hè California rực rỡ nắng vàng, nhưng biển California lạnh ngắt, không ấm nồng như biển Nha Trang. Nàng nhớ những điều mẹ vẫn nói về Nha Trang. Biển Nha Trang xanh biếc, êm ả. Sóng Nha Trang nhỏ nhẹ, hiền hòa. Và cát Nha Trang luôn trắng muốt, mềm mại dưới chân. Thế là đoạn tuyệt, là mãi mãi không còn hy vọng tìm lại được Nha Trang. Nàng tự nghĩ.

Nàng bắt đầu một cuộc đời mới. Nhưng vẫn như những ngày xưa cũ, nàng luôn cất tiếng hát líu lo. Nàng hát như người ta thở. Nàng hát như người ta khóc lúc buồn, cười lúc vui, kêu than khi đau đớn. Tự nhiên và hợp lý. Nàng không có ý hát cho ai nghe, chỉ dùng tiếng hát để bày tỏ những cảm xúc của mình, đó là ngôn ngữ của nàng. Nhưng tiếng hát của nàng giống như tiếng hót thánh thót của loài chim buổi sáng, đánh thức những rung động diệu kỳ nơi hàng vạn trái tim. Mọi người muốn được nghe, được xử dụng cùng một ngôn ngữ với nàng, ngôn ngữ của tình yêu muôn đời muôn thuở. Tình yêu Nha Trang thể hiện qua những tình khúc nàng hát ngợi ca biển. Những đoạn phim nàng thâu với biển. Nàng yêu những buổi sáng tinh khôi chạy dọc theo bãi cát. Những buổi chiều riêng tư nhìn ngắm cảnh hoàng hôn xuống trên mặt biển. Nàng dành rất nhiều thời gian cho biển dù đời sống bận rộn,điên cuồng. Nàng cũng đi qua nhiều thành phố biển nổi tiếng. Nhưng trong tâm khảm, nàng yêu Nha Trang hơn hết thảy. Nàng cũng biết Nha Trang vẫn sắt son chung thủy đợi chờ một ngày nàng trở về.

Phải thắp bao nhiêu ngọn nến cho sinh nhật nàng hôm nay? Tuổi tác và thời gian đã không còn ảnh hưởng được tới nàng. Những người nàng yêu và yêu nàng dần dà sẽ bạc đầu tàn phai, nhưng nàng vẫn mãi mãi là một giai nhân. Bây giờ, nàng đã có cánh để tự bay về nơi cũ. Nàng có thể hát bài Nha Trang Ngày Về cho người tình Nha Trang nghe. Rất có thể nàng sẽ nằm ngủ dưới hàng dừa trong tiếng ru vỗ về của sóng biển. Và như vậy, nàng sẽ có một sinh nhật tuyệt vời.

Ngọn nến đầu tiên xin thắp lên mừng ngày nàng ra đời. Ngọn thứ hai mừng nơi nàng sinh ra. Ngọn cuối cùng thắp sáng cho cuộc tương phùng giữa nàng và Nha Trang.

4 Comments

  1. That toi nghiep cho nang. Bien Nha Trang that la trong xanh long lay. Xin duoc thap len ba ngon nen de chuc nang duoc mot sinh nhat tuyet voi. Ngoc Lan, xin ngu yen, mot giac mo em dem.

    Love
    Donny

    Comment by donny — 12/28/2003 @ 5:25 am
  2. Quả là một tâm sự độc đáo của “Thao”! Tôi đã từng đến Nha Trang đôi lần và đã từng hỏi thăm căn biệt thự nơi Nàng đã trải qua thời thơ ấu. Vào một buổi sáng sớm trời se lạnh, từ căn phòng nhỏ của môt mini hotel, vẫn đang còn ngái ngủ như chú mèo con lười biếng cuộn mình bên gối, tôi chợt nhức cả lòng khi bên ngoài vọng vang tiếng hát Nàng ” cát trắng thơm tho lùa vào trong cánh tay.. giờ đây tôi lắng nghe đê mê lòng tôi nhớ, như oán hờn trách móc..” Và tôi đã nghĩ về Nàng suốt những ngày ở nơi này:
    Lang thang cát vàng
    Chợt nhớ miên man

    Cảm ơn “Thao” đã làm sống dậy kỷ niệm Nha Trang – Ngọc Lan.

    Mười năm có hơn với “Nha Trang Ngày về” qua tiếng hát đắm say của Nàng, tình khúc mà tôi tâm đắc nhất trong kho tàng tình ca của Nàng. Có lẽ chưa ai lột tả được một “Nha Trang ngày về” của NS Phạm Duy mộc mạc, chân thành, tự nhiên và đau đáu như Nàng! Nha Trang và Nàng – Biển xanh và Nàng, -“Con Ốc bơ vơ nằm trên cát…lưu đầy…”
    Ai sẽ “lấp cho vơi sầu này” của cuộc đời Nàng?
    Tôi vẫn thường tâm sự với bạn bè, mỗi khi xa nhà, hãy nghe Nàng hát “Nha Trang Ngày về” dù quê hương bạn không phải ở phố biển Nha Trang, để có thể cảm nhận một cách thấu đáo tâm tình của một con người, một người tình… khi xa xứ. Nàng đã làm lay động biết bao tâm tình yêu biển, yêu quê nhà.

    Dù đã yên giấc dưới vòm trời Cali, nhưng Nàng sẽ trở về với người tình Nha Trang, để đắm mình trong vắng lặng u uẩn của biển. Ngắm biển, tôi càng thấm thía nỗi cô đơn của Nàng, một con người hơn đời, khác đời mới sâu sắc, da diết đến nhường nào. Nỗi cô đơn người phàm không hiểu được và càng không dám chia sớt san sẻ. Bi kịch của Nàng là ở đó. Trong nhiều cảnh quay, hình ảnh Nàng liêu xiêu trên cát biển, dường như từ dĩ vãng hiện về, tưởng chừng Nàng không bước đi như mọi người mà là lướt đi trong không khí như hình ảnh trong chiêm bao, long lanh như hạt ngọc trai tan chảy khi Nàng buông tay dần quỵ ngã… Nàng vẫn một mình.
    Ngọc Lan ơi! Biển Nha Trang với bờ cát vàng rợi lấp lánh nỗi khao khát một dấu chân Nàng về, một bóng hình hằn in vết tích giai nhân đã đến góp cho bầu trời một vì sao khuê các và đã âm thầm lụi tắt mang theo giọt buồn của hàng triệu con tim còn ở lại.

    Hôm nay, Sinh Nhật Nàng, vậy mà vẫn nao lòng buồn. Đành mượn dòng tâm sự của NS Diệu Hương để từ giã Nàng nơi đây:

    “Người đến đây rồi vẫy tay cách xa đời sống này
    Mặc thế gian còn lắng nghe những dòng lệ si mê
    Về đâu em hới một chiều dứt đi cuộc vui
    Về đâu em hới một thời xuyến xao hồn tôi
    Chiều nay qua phố ngậm ngùi bước chân lẻ loi
    Về đâu em hỡi sao cho lòng tôi rối bời…”

    Nha Trang, tôi sẽ lại về. Gót sẽ mòn, bởi tôi biết mình vẫn mãi mãi là con dã tràng xe cát.

    12/28/2003.

    Comment by Only Yesterday — 12/28/2003 @ 6:51 am
  3. To Thao,
    Thanks for a masterpiece.
    Also thanks to Only Yesterday with a beautifully written comment.

    Comment by TNS — 12/29/2003 @ 12:40 pm
  4. bao giờ biết tương tư
    [email protected]

    Comment by vĩnh hải — 2/18/2004 @ 9:28 am