Dòng sông đã ra đi làm sao về chốn cũ
Náo nức khơi xa không thể thiếu một cánh buồm
Áng mây trên đầu không thể ngừng trôi
Còn đâu miền dương gian khi úa tan mặt trời
Bình minh có lên ngôi khi không còn đêm tối
Đã có sông sâu không thể thiếu những suối nguồn
Vắng anh trên đời đâu còn tình yêu
Người đã ra đi có thể trở lại
Vết thương ngày nào có thể liền da
Nước mắt sẽ thôi rơi đôi môi lại chín đỏ
Bồi hồi ngày gặp nhau xua tan đi bao nỗi mong nhớ
Vòng tay yêu thương có thể rộng mở
Bóng mây buồn sầu có thể dần tan
Và điều này thật rộn ràng êm ái
Có thể một ngày mai chúng ta sẽ …”
Ai ơi xin đừng tiếc nuối nhiều nữa để nghe thêm lòng buồn vương. Nhất định chúng mình sẽ còn được nghe tiếng hát Ngọc Lan ngân vang vút cao trên chốn Thiên đường giữa muôn vì sao lấp lánh.
Ai ơi! Đừng buồn.