“Nha Trang ngày về Mình tôi trên bãi khuya Tôi đi vào thương nhớ Tôi đi tìm cơn gió Tôi xây lại mộng mơ năm nào… … Dạ tràng ơi sao lấp cho vơi sầu này”, Ngọc Lan ơi! Vĩnh viễn không có ngày về nữa rồi!