“Ngày xưa em yêu anh
Nhưng mộng ước không thành
Sông buồn chia đôi nhánh
Em đành phụ tình anh
Từ khi về phố lạ
Ngậm ngùi phút chia xa
Buồn nào đêm từ tạ
Môi ai đẫm lệ nhòa, lệ nhòa …
…Em giờ nơi xóm đạo
Chôn đời kín hôm nào
Chôn đời úa xanh xao …”
Bài ca cũ, chẳng biết tác giả, chưa nghe ai hát lại, và mới được đưa vào music box, nên nghe cứ như NL hát lần đầu . Câu cuối nàng lại lên cao giọng một nhịp, nhấn thật là da diết, và làm ta ngậm ngùi đưa tiễn một cuộc tình . NL và những mùa thu trong lời hát … Đã mấy mùa thu qua rồi nhỉ, đếm làm gì, chỉ biết rằng cây đã ngã màu ngòai sân và lá rụng vàng thảm cỏ . Những con nhện miệt mài giăng tơ, để rồi cơn gió lốc thổi những chiếc lá úa xé toang những sợi tơ vương vãi . Dứt tơ lòng rồi bạn nhỉ, thế mà sẽ thanh thản hơn, như người ta bảo “tình là dây oan…”
“Tình đầu tiên theo lá vàng bay
Luyến lưu rồi cũng nhu làn mây
Lời mặn nồng theo tiếng thời gian
Vỡ tan mộng ước phai tàn
Một mình em đi với nỗi buồn
Giọt lệ rơi nặng mắt môi
Tiếc thương cũng vậy thôi
Thà rằng quên đi người ơi …”
Quên đi nhé tình yêu, để lại những tan hoang sau cơn bão; trời lại mưa chập chùng ngoài Đà Nẵng, và có bạn tôi lang thang trong giòng tư tưởng, giống như tôi . Năm nay bạn sẽ ước gì, khi nỗi đau đã tận cùng làm người ta mất cảm giác . Chỉ còn lại nỗi nhớ . Hãy nhớ trong tiếng mưa rả rích, có NL ngồi đó với tiếng mưa đêm, với hai mươi năm tình cũ, với cho em quên tuổi ngọc, với tuổi đá buồn, với mưa trên biển vắng, và giọt mưa soi dấu chân em qua cầu … Hãy nhắm mắt lại mà nhớ, mà ước, vì khi bạn mở mắt ra, đời còn nhiều phủ phàng …
Biết an ủi là nên nói lời vui, như ngày mai trời lại sáng, như bạn còn vẹn hình hài sau cơn bão cuộc đời, còn gia đình người thân, và còn bạn bè … Mượn rượu để say, để quên, mà để làm gì ? Hãy để đầu óc mình còn tỉnh táo mà cất bước đi và đừng quay lại sự thật nghiệt ngã, bạn nhé!
Ở đây đêm nay cũng sẽ mưa, mà là mưa tuyết; sẽ là cái tuyết đầu mùa, báo hiệu mùa đông lại về … “Bài tình ca mùa đông, hát mãi đôi môi lạnh căm, lòng thì hẹn cho cơn đau nguôi ngoai, sao nỗi nhớ mỗi ngày mỗi đầy …” Ngày mai, biết đâu trên cây sẽ còn lại chiếc lá cuối cùng, bạn nhỉ ? …
Từ nửa vòng trái đất,
TVH
10/06
Cám ơn bạn.Nhờ đọc bài tùy bút của bạn mà mình đã lục tìm lại được bài viết đề cập đến ca khúc “Hai lối” của Châu Đình An.
Bài viết của bạn làm mình mở máy nghe lại “Hai Lối”, “Theo lá vàng” bay” thì cảm xúc lại trở nên khang khác đôi chút: mềm mại hơn, gợi nhớ hơn và da diết hơn. Những đồng nghiệp ngồi bên, đọc xong, nghe xong cũng có cảm giác Ngọc Lan hình như đã biểu cảm bài hát tuyệt hơn,nghe nhức nhối hơn…
:=))))
Tôi nghe nhạc của côNgọc Lan rất nhiều nhưng CD này mình chưa nghe, thấy các anh chị gởi bài lên rất có cảm xúc lắm. Nhờ các anh chị gởi tặng cho đọc giả 2 bài “Hai lối” và “Theo lá vàng bay”,
[email protected]
TC, khi nào rãnh thì kể mình nghe gốc tích bài Hai lối! Được hông ?
Rồi ! lá vàng lại bay nữa rồi !
Mến chúc bạn vui vẻ và có nhiều thì vị hơn trong những chiều ngắm lá thu rơi !
🙂
Thuongtiec_NL