Ô hay vì sao mà em đến hôm nay
Vì trót yêu em aó vai gầy
Không nỡ để cho mùa xuân nhớ mong”
Hôm nay là một ngày vui mùa đông, ngày mà các bạn yêu mến Ngọc Lan từ khắp nơi nô nức tụ về Saìgon để tưởng nhớ ngày chào đơì của người ca sĩ tài sắc vẹn toàn. Cô đã sống mãi vơí không gian và thời gian trong lòng những người ngưỡng mộ, trong thơ văn, trong những baì nhạc, trong những bài tùy bút, trong những bức họa, trong những lời tâm sự mộc mạc và chân thành nhất của tất cả các bạn đóng góp để căn nhà Ngọc Lan vẫn ấm áp chào đón khách viếng thăm.
Dù cuộc sống bận rộn đến đâu, có vui hay buồn, có lên thác xuống ghềnh, các bạn vẫn dành được chút thời gian quý báu để ngồi lại với nhau vào cái ngày cuối năm này để cùng chia sẻ và gìn giữ những gì ta sợ bào mòn vơí thời gian, để chắp nối cái sợi chỉ vô hình và thắt chặt thêm tình cảm mà đôi khi những vật chất vô tri vô giác của cuộc sống hiện đại làm con người trở nên vô tình và hờ hững.
“… Ngờ đâu xa cách nhau
Ta không có phút chia tay
Để em ra ngồi đây
Nơi xưa có ta nói lên lời ấy…
Nhưng thôi chớ trách móc hỡi người yêu
Còn nhớ ta xin cứ về …”
Xin giữ mãi tiếng hát Ngọc Lan, tiếng hát của một thiên sứ tình yêu và tình người, tiếng hát làm rung động những trái tim chưa yêu, đã yêu và sẽ được yêu maĩ maĩ. Xin một ngày vui muà đông bên nhau để rồi nhớ mãi …
TVH
12/2008
Em rất thích nghe những kỷ niệm khi cô còn ở Việt Nam… Đọc cái đoạn mà “Khi Ngọc Lan đi học về, con trai trong xóm ngồi đầy trên cả vỉa hè để chờ xem Ngọc Lan đi qua…” nghe vui vui mà lại tự hào thay cho thần tượng của mình nhỉ!