Người phương trời đó cũng cùng như tôi.
Người phương trời bắc xa xôi,
Miền Nam đông lạnh, bồi hồi nhớ ai !
Nhớ ai, cứ nhớ ai hoài,
Khi mưa, lúc nắng, khi say, lúc buồn !
Buồn thì có khúc nhạc BUỒN,
Say thì có bản TA SAY cho đời !
Bây giờ bên đó mùa Thu
Nắng thu chắc hẳn làm Nàng nhớ nhung?
Dưới này có chút Nắng Xuân,
Làm sao tôi gởi Mùa Xuân cho Nàng?
Trời xanh sao khéo phủ phàng,
Cắt đi một đoá Ngọc Lan của đời !
Ta nghe trong gió có lời
” Cám ơn bạn nhé, những người nhớ Lan”!…
( Melbourne, 20/10/12 ) ( Riêng tặng cho Vicki – Poitiers, France )
” cho nỗi buồn nguôi ngoai” , bỏ chữ ” bớt ” đi, kẻo buồn hoài không hết đó, Vicki !
Cám ơn chú Nich thật nhiều, có lẽ đọc bài thơ này con cũng đã cảm nhận được chút nắng xuân bên Melbourne rồi. Chú Nick thấy không, chữ nghĩa của con còn èo uột quá, cần phải rèn luyện nhiều hơn, nhiều lúc cảm xúc dâng trào mà loay hoay mãi không kiếm ra được từ ngữ để viết thì thật là bức xúc.
Chúc chú Nick và gia đình một mùa xuân ấm áp nhé.