Cám ơn chị đã thu vén thời gian để đến với chị Ngọc Lan . Hôm qua , những ai yêu quý chị Ngọc Lan cũng đều dành cho chị những tình cảm đáng quý , cho dù điều kiện đi đứng còn nhiều khó khăn, nhưng tất cả cũng thể hiện tình cảm của mình với Ngọc Lan bằng nhiều hình thức khác nhau , song tựu chung vẫn là nhớ về Nàng , nhớ về ngày Mar 6 … Đêm xuống tĩnh lặng , chỉ muốn nghe nhạc, trãi lòng tâm sư nghĩ về Ngọc Lan mà thôi … Thân mến,
Mới đó mà đã 17 năm rồi và iLoveNgocLan.com cũng đã 15 năm. Thời giang trôi qua nhanh quá nhưng tình cảm dành cho Ngọc Lan vẫn vậy. Tôi vẫn thường viếng thăm căn nhà này và dọn dẹp chút đỉnh cho đẹp đẽ và gon gàng.
Cảm ơn chị Thảo đã tái xuất, 6.3 năm nay em cũng chỉ kịp về đến Sài Gòn trước khi qua ngày mới vài phút để thắp nến cầu nguyện cho Ngọc Lan. Đọc bài chị lúc nào cũng làm em cảm động.
Chị giữ bất ngờ sau 1 năm vắng bóng. Chia buồn cùng chị và gia đình sự ra đi của bác gái. Bây giờ chị Lan đã có mẹ kế bên và chị cũng yên tâm hơn. Cám ơn chị vài dòng nhân ngày 6 tháng 3. Hẹn chị 1 ngày gần hơn trên trang này. Annie.
http://www.luanhoan.net/gocchung/html/gc-12-21c.htm Con/em rất dở Văn, dù có nhiều cảm xúc nhưng cũng không thể viết được một bài cho thật hay về cô Ngọc Lan… Nhưng xin mọi người, đừng để những nỗi sợ của cô Ngọc Lan thành sự thật…
““Không biết, nhưng hồi còn đi học ở Việt Nam, tình cờ bạn bè dắt đi xem bói mà bạn cho là xem hay lắm. Bà ấy xem chỉ tay của Lan rồi nói là Lan sau này sẽ nổi tiếng khủng khiếp lắm, ai ai cũng biết đến hết từ trong nuớc đến ngoài nước, khắp thế giới. Nhưng rồi bà ấy nói, cô sống nổi tiếng bao nhiêu thì khi cô chết đi, chẳng một ai biết hết“
Con càng nghe cô Lan hát, càng yêu sự e ấp, dịu dàng của cô, càng thương hơn cho kiếp Hồng nhan Bạc phận của cô, và khi con càng yêu, con càng tìm hiểu nhiều hơn nữa về cô. Nhưng đến khi con đọc được bài viết trên đây của nhà văn Nghĩa Nguyên, con càng sợ, nỗi sợ ấy ngày càng hiện hữu trong thời đại ngày nay… Chẳng còn nhiều người biết đến tiếng hát của cô nữa… Vì thế, mong mọi người hãy cùng con mang tiếng hát của cô đi xa hơn nữa, để rồi lời tiên tri ấy không thành sự thật, để nụ cười của cô vẫn tươi mãi đến mai sau… Yêu cô nhiều lắm, cô Ngọc Lan ơi…
Cám ơn chị đã thu vén thời gian để đến với chị Ngọc Lan .
Hôm qua , những ai yêu quý chị Ngọc Lan cũng đều dành cho chị những tình cảm đáng quý , cho dù điều kiện đi đứng còn nhiều khó khăn, nhưng tất cả cũng thể hiện tình cảm của mình với Ngọc Lan bằng nhiều hình thức khác nhau , song tựu chung vẫn là nhớ về Nàng , nhớ về ngày Mar 6 …
Đêm xuống tĩnh lặng , chỉ muốn nghe nhạc, trãi lòng tâm sư nghĩ về Ngọc Lan mà thôi …
Thân mến,
Mới đó mà đã 17 năm rồi và iLoveNgocLan.com cũng đã 15 năm. Thời giang trôi qua nhanh quá nhưng tình cảm dành cho Ngọc Lan vẫn vậy. Tôi vẫn thường viếng thăm căn nhà này và dọn dẹp chút đỉnh cho đẹp đẽ và gon gàng.
Donny
Lão Bà Bà đã qua đời rồi sao? Thành thật chia buồn cùng Thảo sư tỉ…❤
Cám ơn Angel tiểu muội
Cảm ơn chị Thảo đã tái xuất, 6.3 năm nay em cũng chỉ kịp về đến Sài Gòn trước khi qua ngày mới vài phút để thắp nến cầu nguyện cho Ngọc Lan. Đọc bài chị lúc nào cũng làm em cảm động.
Chị giữ bất ngờ sau 1 năm vắng bóng. Chia buồn cùng chị và gia đình sự ra đi của bác gái. Bây giờ chị Lan đã có mẹ kế bên và chị cũng yên tâm hơn. Cám ơn chị vài dòng nhân ngày 6 tháng 3. Hẹn chị 1 ngày gần hơn trên trang này. Annie.
http://www.luanhoan.net/gocchung/html/gc-12-21c.htm
Con/em rất dở Văn, dù có nhiều cảm xúc nhưng cũng không thể viết được một bài cho thật hay về cô Ngọc Lan… Nhưng xin mọi người, đừng để những nỗi sợ của cô Ngọc Lan thành sự thật…
““Không biết, nhưng hồi còn đi học ở Việt Nam, tình cờ bạn bè dắt đi xem bói mà bạn cho là xem hay lắm. Bà ấy xem chỉ tay của Lan rồi nói là Lan sau này sẽ nổi tiếng khủng khiếp lắm, ai ai cũng biết đến hết từ trong nuớc đến ngoài nước, khắp thế giới. Nhưng rồi bà ấy nói, cô sống nổi tiếng bao nhiêu thì khi cô chết đi, chẳng một ai biết hết“
Con càng nghe cô Lan hát, càng yêu sự e ấp, dịu dàng của cô, càng thương hơn cho kiếp Hồng nhan Bạc phận của cô, và khi con càng yêu, con càng tìm hiểu nhiều hơn nữa về cô. Nhưng đến khi con đọc được bài viết trên đây của nhà văn Nghĩa Nguyên, con càng sợ, nỗi sợ ấy ngày càng hiện hữu trong thời đại ngày nay… Chẳng còn nhiều người biết đến tiếng hát của cô nữa… Vì thế, mong mọi người hãy cùng con mang tiếng hát của cô đi xa hơn nữa, để rồi lời tiên tri ấy không thành sự thật, để nụ cười của cô vẫn tươi mãi đến mai sau… Yêu cô nhiều lắm, cô Ngọc Lan ơi…
Thành kính phân ưu với Thảo và quý quyến !
Lúc nào cũng nhớ đến Lan , và Thảo trong những ngày vui, buồn lẫn lộn ở Cali !