Đời cô ca sỹ ước mơ được chi hơn
Là đem tiếng ca cho người mua vui
Khi màn nhung buông xuống có em thật bơ vơ
Bài ca em hát cho muôn nghìn cung tơ mà em sẽ trao trong những đêm mơ
Tay em mời tiếng hát, môi em rung cho sầu vơi khi tình ca sao rã rời
Khi cung đàn thánh thót ca lên đi xin đừng quên ngày mai có ai chờ mong
Rồi đây giữa bao khúc nhạc trầm lắng có em vẫn mong ngủ yên
Tình yêu hỡi xin hãy đừng gặp gỡ
Có em xin hiến dâng đời em
Xin chết không lời than tỉnh lầm lỡ
Bước chân vẫn luôn cuồng quay
Bài ca em dành riêng cho ai
Hãy cho em hát chiều nay
“Hãy cho em hát chiều nay”, giống như một lời khẩn thiết, van xin và nài nỉ cuộc đời, rằng chỉ cần hát thôi, ca thôi, cuộc sống này với tôi cũng đã đủ ý nghĩa rồi. Tôi chẳng cần gì cả kể cả tình yêu. Mọi thứ bây giờ với tôi không bằng được cất lên lời ca trao tặng cho đời. Một Thúy Kiều thời hiện đại. Một Đạm Tiên thời hiện đại. Sống để ban tặng. Sống để cống hiến.
Những tình khúc qua tay cô Ngọc Lan đều khoác lên mình một cảm xúc mới, một hình hài mới. Từ những bài ca buồn ảo não cho đến những khúc hát hân hoan, phơi phới niềm lạc quan, Ngọc Lan đều hóa thân một cách rất trọn vẹn. Tình yêu chỉ trở thành những bản tình ca chỉ khi nào con người biết đắm mình vào nó, phó mặc cho cảm xúc điều khiển và bỏ quên sự tồn tại của lí trí. Những chao đảo trong tình yêu cũng những biến động trong cuộc sống khiến Ngọc Lan trở thành một con người “già dặn”, trải đời, thầm lặng, khép kín. Đó là lúc “ngày vui quá ngắn, cuộc đời chẳng dài” (Hạnh phúc nơi nào). Đó là lúc “đôi ta như bước lên đỉnh sầu, mà đời luôn cao ngất thương đau” (Buồn). Đã không nghe cô hát thì thôi, mà cứ hễ nghe rồi là chẳng thể dứt ra, lại giả như hợp với tâm trạng ủ dột khi ấy, chắc hẳn rằng trái tim sẽ “rỉ máu” mất thôi.
Cô Ngọc Lan đã ra đi nhưng tinh anh mà cô để lại cho đời vẫn còn đó. Ngày hôm nay, 28/12/2018, là một ngày đặc biệt và thiêng liêng. Cách đây 60 năm, một loài hoa hương sắc, mang tên Ngọc Lan được chào đời. Một thiên thần bày cuộc dạo chơi dưới cõi trần và đã ra đi trong niềm hạnh phúc và hân hoan. Sinh thần của Ngọc Lan, không chỉ là ngày kỉ niệm một loài hoa chớm nụ ra đời mà còn là ngày tưởng niệm, ghi nhớ những giá trị bất diệt mà Ngọc Lan đã cống hiến, gửi trọn vào cuộc đời. Ngọc Lan, khi nở rất đẹp và khi tàn cũng rất đẹp. Thương tiếc một loài hoa và trân quý một con người.
No Comments