Một buổi sáng mùa hè, trong nghĩa trang gần biển
Có một người đến trễ – tám năm sau
Đứng tần ngần trước bia mộ chưa lau
Nhưng vẫn sáng nụ cười vui – nàng đó !
” Vui quá nhỉ, phải chi người đến sớm,
Ngày hôm kia, ngày Quốc Khánh xứ Cờ Hoa,
Thì quanh đây vang vọng tiếng đàn ca
Làm Lan nhớ những ngày vui năm ấy.
Lan sẽ hát cho người nghe một bản
Giống như là…hè đến, xuân qua…
Có Thảo đệm đàn, Lan hát Lan ca,
Làm rung động những cánh hồng trên mộ cỏ…”
Ngọn gió mát thổi vào hồn ai đó
Chợt nỗi buồn cũng theo gió bay đi.
” Tôi là người luôn đến trễ, Lan ơi!
Hai thế kỷ, biết bao lần tiếc nuối!
Nhưng tiếc nhất, bắt đầu thiên niên kỷ
Người, như vì sao sáng lại lìa xa!
Có phải chăng kẻ đến trễ là ta
Lau nước mắt, tiếc thương người đi quá sớm!”
Phan Sinh ( Norwalk, July 6,2009)
Riêng tặng Cô Thảo, để nhớ đến buổi thăm viếng mộ.
Bài thơ LUCY của W.Wordsworth
Phan Sinh xin gởi đến iLoveNgocLan.com bài thơ Lucy của Thi sĩ Anh William Wordsworth , trong đó ông nói về sự ra đi của Lucy, người màông xem như Nàng Thơ, biểu hiện cho sựtrong trắng, đẹp đẻ, hiền dịu, vàcái chết không được xem như là nỗi sợ hãi, đau đớn, mà là sự hoàđồng, kết hợp giữa NGƯỜI vàTHIÊN NHIÊN. Đã hơn 8 năm, Ngọc Lan đã ra đi, mọi người vẫn còn nguyên nỗi tiếc thương, ngậm ngùi… xin hãy nghe W.Wordsworth nói vềsựra đi của Nàng Thơ của Ông, ở Anh quốc, vào thế kỷ 18. Phan Sinh phỏng dịch, rieng tặng Cô Thảo, vì cô sắp đến viếng mộ NL, phải ko cô Thảo?
Lucy by William Wordsworth ( 1770-1850)
II) Nàng sống giữa nơi hoang liêu tĩnh mịch
Cạnh nhà nàng là dòng suối Thiên Thai
Nàng Sơn nữ chẳng mấy ai tán tụng
Cũng chẳng mấy người biết đến để yêu thương!
Bông hoa tím bên hòn đá xanh rêu phủ kín,
Hiếm khi nào bắt gặp mắt nhân gian…
Giống như vì sao đơn độc giữa bầu trời
Đang chiếu sáng, chỉ mình sao chiếu sáng…
Nàng sống quạnh hiu, nên khi nàng nhắm mắt
Chẳng mấy người biết được đoá hoa rơi,
Nhưng than ôi, nàng đã nằm sâu trong đáy mộ
Và thế là muôn đời cách biệt, nàng ơi!
III) Tôi đã đi giữa những người xa lạ
Qua những vùng đất tận bên kia biển xa xôi
Không, Anh quốc ơi, tôi có biết kể từ khi đó
Tình yêu nào tôi đã hiến cho ngươi!
Giấc mơ hoài hương đã là dĩ vãng
Ta hứa rằng ta sẽ chẳng rời xa
Lần thứ hai, chính vì ta đã thấy
Tình yêu ngươi càng lúc càng đầy .
Ta đã cảm nhận được niềm vui
những ước muốn của ta bên rặng núi
Và nàng, người ta thương mến, đã quay đi
Đến bên bếp lửa của nàng, nơi quê nhà Anh quốc!
Những buổi sáng phô bày, những đêm đen che dấu,
Túp lều tranh nơi Lucy đã vui đùa,
Cánh đồng mênh mông nàng thả mắt chạy dài
Là cũng của người, quê ta, Anh quốc!
IV) Thiên Nhiên bảo “ Thế là xong, nàng đã
Làm xong rồi bổn phận ở trần gian!”
Và Nàng đi, sao vội quá hỡi Nàng ?
Bỏ ta lại với vô vàn kỷ niệm…
Hoa thạch thảo, cảnh hoang tàn, hiu quạnh,
Là những gì nàng để lại xung quanh.
Ta sẽ có gì với Nàng nữa, hỡi Cao Xanh?
V) Thần trí ta trong cơn ngái ngủ
Ta đâu còn nỗi sợ của phàm nhân!
Chỉ biết Nàng nằm đó, lặng câm
Mặc năm tháng cõi hồng trần đi, đi mãi…
Nàng nằm đó, yên lành, bất động,
Nàng có nghe, có thấy gì không?
Hay vẫn đi theo quả đất xoay vòng
Với cây cỏ, núi đồi và cát bụi !!!…
Phan Sinh phỏng dịch ( 15 July 09 )
Chú thích: William Wordsworth là một thi sĩ lãng mạn Anh vào thế kỷ 18. Ông làm bài thơ LUCY để nói về cô gái ở vùng quê, đẹp đẻ, dễ thương – đối với ông nàng là La Muse, Nàng Thơ- cô gái Lucy đã mất đi trong một đêm bão tuyết ( trên tay cầm chiếc đèn bão để đi tìm mẹ trong đêm ). Bài thơ dài, có nhiều đoạn đề cập đến quê hương Anh quốc của tác giả ( trong lúc ông đi qua Đức). Phan Sinh chỉ dịch từ Đoạn II trở xuống, bạn nào muốn xem nguyên văn bài thơ, xin vào Wikipedia ( LUCY by William Wordsworth). Hồi xưa, mặc dù học Ban B ( Toán), PS học Anh Văn sinh ngữ 2, có học một đoạn bài Lucy này. Giáo sư Anh văn của PS là Thầy Bùi Khương, hiện còn ở Saigon.