Thảo
* Un peu de soleil dans l’eau froide. Tựa để cuốn tiểu thuyết của Françoise Sagan
Từ ngày tôi nghỉ làm, ở nhà ngày ba bữa lo cơm nước cho bố, ngày tháng trở nên mờ nhạt. Nếu thằng em trai không gọi nhắc tôi đưa bố đi nhà thờ hôm nay, lễ Tro, thì tôi chắc sẽ không biết là mùa Chay đã bắt đầu. Và nếu tôi không nhìn vào phôn để thấy hàng chữ “March 06″ thì tôi vẫn chưa ngờ là giỗ lần thứ 18 của chị Ngọc Lan cũng đến.
Năm nay Cali mưa nhiều rất nhiều. Bão tố kéo vào từ biển Thái Bình Dương đã tạo nên những cơn mưa tầm tã bất tận. Nhiều người vui mừng vì mưa đến sau nhiều năm đại hạn, nhưng rồi cũng lo lắng vì lụt lội nhiều nơi.
Tôi cũng vậy, vừa vui vừa sợ. Bầu trời tối tăm vì những đám mây xám rất thấp và rất dầy, nhắc tôi đến ngày này 18 năm về trước. Biết bao nhiêu người đã xếp hàng dưới mưa chờ đến lượt mình để vào nói lời vĩnh biệt với Ngọc Lan. Nhà quàn nhỏ và đã đầy người, nên mọi người nối đuổi nhau ra đến cửa rồi ra đến bên ngòai. Nhiều người, từ rất xa, đã lái xe suốt đêm để đến cho kịp nhìn mặt Ngọc Lan lần cuối. ” Tụi em định đi từ sáng sớm hôm qua, nhưng phải chờ thằng em đi làm về đi cùng. Nó nhất định phải đi gặp Ngọc Lan”
Mọi người đều có khả năng phát triển và thành công, cho dù có được sự cổ võ nâng đỡ của người chung quanh hay không. Ngọc Lan cũng thế. Cô hát trước hết là để thể hiện sự đam mê của mình. Không có người nghe, cô vẫn sở hữu giọng hát và khuôn mặt đó. Nhưng chính người ái mộ cô đã tạo ra hình ảnh Ngọc Lan hôm nay. Mang cô ra khỏi một Ngọc Lan nhỏ bé riêng tư để hòa nhập vào một cộng đồng to lớn. Có muôn vàn tiếng vỗ tay tán thưởng và ngàn lời yêu thương nâng đỡ.
Mỗi lần hát xong, cô đều cảm ơn khán thính giả. Hôm nay tôi nghĩ cũng thế. Bên trên đám mây xám dày đặc, là bầu trời rất xanh. Ngọc Lan chắc chắn đang gửi lời cảm tạ đến những người đã từng yêu mến cô. Cô vô cùng cảm kích. Vô cùng cảm kích. Tôi tin là như thế.
Thường thì trong ngày giỗ, chúng ta sẽ nấu những món ăn mà người quá cố đã từng yêu thích.
Tôi gửi đến cô tô bún bò Huế trong tâm tưởng. Nước lèo cay, nóng (trong một ngày mưa lạnh) thịt bò nạm dai và dòn. Giò heo vừa mềm tới. Một tô bún bò Huế rất hợp ý Ngoc Lan
Ngày sáu tháng ba hai không một tám
Chị Ngọc Lan mất đã mười bẩy năm. Mười bẩy năm qua, bao nhiêu nỗi thương tiếc cùng với lòng hâm mộ chị đã đuoc bày tỏ, đã được giàn trải trên nhiều giấy mực. Những bài chị hát cũng được nghe lại nhiều lần, được phân tích tỉ mỉ, và khen chê đầy đủ.
Trên trang mạng này, rất nhiều bài thơ, nhiều áng văn đẹp đẽ tuyệt vời viết về chị, cho chị. Mọi người quy tụ về đây trong ngày giỗ chị, đốt lên những nén hương lòng chân tình quý mến. Dù vậy, dù tình cảm không phai nhạt, hay dù là người viết nhiều nhất, viết hay nhất, thì sau 17 năm, sau 6205 ngày, khó ai biết phải viết gì thêm.
Viết về người đã khuất thì chỉ còn viết về chuyện quá khứ. Quá khứ đôi khi xưa cũ quá, hoặc trở nên mù mờ, hoặc đã được nhắc lại nhiều lần. Làm sao có thể viết về chị Ngọc Lan ở thì hiện tại, present tense? Tôi nhớ có một câu của Flavia, đại khái: Có những người đến và đi thoáng qua đời ta. Có người đến, dù chỉ một lúc, nhưng dấu chân in đậm trong tim ta, và ta muôn đời không còn giống như trước.
Khi còn ở cõi đời này, chị Ngọc Lan có tiếng là một người kín đáo và ôn hòa. Sống giữa ánh đèn màu, bao quanh bởi hào quang của danh vọng tiền bạc mà không để bị lôi cuốn. Luôn luôn rộng rãi, chia sẻ những gì mình có với người khác. Tôi thường nghĩ đến những đức tính tốt đẹp đó nên tôi tập giữ bình tĩnh khi bị phật ý, không hung hăng con bọ xít như ngày xưa. Tôi cũng khiêm tốn hơn, bớt tỏ ra vênh vang hiểu biết. Tôi nghĩ đó là cách để viết về chị Ngọc Lan với hiện tại. Hiện tại của tôi.
Năm ngoái tôi có hứa sẽ viết cũng vào dịp giỗ của chị Ngọc Lan. Nhưng tôi đã không thực hiện được lời hứa với Annie, Minh Khuê, Myall. Khi đó Mẹ tôi mới mất, tâm trạng tôi không ổn định. Lúc nào tôi cũng thấp thỏm sợ hãi. Tôi định viết cho kịp ngày Phụ nữ thế giới nhưng không hoàn tất được. Tôi thành thật xin lỗi. Và vô cùng xin lỗi Minh Trang.
Hôm nay tôi ra thăm mộ Mẹ, và chị Ngọc Lan. Tôi thấy có mấy bó hoa để trên mộ bia. Có lẽ người mạng hoa thấy bình hoa đã đầy. Nếu các bạn xem lại hình cũ trong trang mạng này, sẽ thấy mộ chị Lan có 3 bình đựng hoa, nhưng khi không dùng thì người ta úp ngược lại để tránh cát bụi rơi vào. Tôi lật chúng lên đổ nước và cắm hoa vào đó. Lòng thầm biết ơn những người đã mang đến.
Buổi sáng tôi chiên bánh chưng cho bố ăn sáng. Tôi để dành một miếng mang ra nghĩa trang. Không phải tôi nghĩ Mẹ hay chị Ngọc Lan sẽ ăn. Tôi chỉ muốn chia sẻ hương vị ngày Tết vừa đi qua.
Hẹn gặp lại mọi người vào ngày 22 tháng 05 hai không một tám
Thảo
Ngày sáu tháng ba hai không một bẩy
Dự định là sẽ dậy sớm hơn. Dự định là sẽ ra thăm NL sáng nay, sau khi đến bố, và trước khi đi làm.
Chuyện không xảy ra như dự định. Không hẳn như người ta hay nói “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên” Lỗi do tôi đã ngủ quá trễ nên dậy trễ nửa tiếng.
Thế nên, pha cà phê cho bố, làm bữa sáng, chuẩn bị bữa ăn trưa cho ông, và dọn dẹp xong thì tôi chỉ còn 15 phút trước giờ đi làm.
Danny gọi muốn tôi xác nhận một số chi tiết trước khi bắt đầu công việc. Gặp Danny xong thì tôi đã trễ làm hết 15 phút. Thêm 15 phút lái xe… và những cặp mắt cau có “Bà già Thảo lại đi trễ”
Buổi trưa Alex gọi “Chị có biết hôm nay là ngày gì không?” tôi vội vã phân trần “Biết chứ! biết chứ! nhưng mà chị không có thời giờ để ra nghĩa trang sáng nay, chiều về thì nghĩa trang đã đóng cửa. Sáng nay chị bận quá! ”
Bây giờ thì tôi viết vội vài giòng, hy vọng vẫn còn là ngày giỗ thứ 16 của chị NL. Giờ California của tôi chỉ hơn 9 giờ, nhưng bên New York đã quá nửa đêm.
Thật là xin lỗi quá!
Hôm nay Cali mưa, như Cali đã mưa mười lăm năm về trước.
Khi chúc mừng sinh nhật, ta thường nói: ” Chúc mừng sinh nhật thứ sáu, hoặc thứ hai mươi, hay bốn mươi, năm mươi…”
Cho một người đã mất, ta nói: ” Hôm nay là sinh nhật của anh… của bác… Nếu anh ấy, bác ấy còn sống thì đã tròn ….”
Nếu chị Ngọc Lan còn ở với chúng ta, thì hôm nay chị tròn 59 tuổi. Tóc chị có thể đốm bạc…hoặc có thể chị đang vui đùa với con cháu.
Mà cũng có thể hình ảnh của chị chẳng hề thay đổi. Ngọc Lan với mái tóc rối và đôi mắt buồn vẫn là hình ảnh mỗi khi ta nghĩ đến Ngọc Lan.
Chúc mừng sinh nhật Ngọc Lan!
Tôi đến nghĩa trang khoảng 10 giờ sáng. Sau mấy ngày mưa bão tơi bời, hôm nay trời nắng thật là đẹp. Hôm nay cũng là ngày dọn dẹp thường lệ nên người thăm viếng nghĩa trang chưa có một ai.
Bao bọc trong không gian xanh biếc của bầu trời và cây cỏ, nghĩa trang Chúa Chiên Lành thanh tịnh như công viên trong một sáng đầu xuân.
Người cắt cỏ ngồi trên chiếc lawn tractor, chạy chầm chậm qua từng hàng mộ một cách cẩn thận để tránh cán lên những tấm mộ bia. Ông điều khiển chiếc xe chạy lên chạy xuống, hết hàng mộ này đến dãy mộ khác. Xong xuôi, lại di chuyển sang khu vực mới. Cứ thế, từ tốn và bình thản, ông làm công việc mà ông đã làm từ bao nhiêu lâu nay, đó là chăm sóc và bảo trì cái thế giới màu xanh của công dân Chúa Chiên Lành.
Ngồi trong xe chờ người cắt cỏ hoàn tất công việc, tôi mở radio nghe chương trình ” Ngày này năm xưa” Người phụ trách chương trình Bùi Bảo Trúc đang nói về nhà văn Pearl Buck. Ngày này, ngày 6 tháng 3 năm 1973, nhà văn nổi tiếng với những tác phẩm nói về quê hương thứ hai của bà là Trung Hoa, đã qua đời. Ông cũng nói ngày này, ngày 6 tháng 3, năm 1958, bài hát “All I Have To Do is Dream” ra đời. Anh em nhà Everly, The Everly Brothers, đã viết lời và làm bài hát nổi tiếng.
Tôi rất mê những tác phẩm của Pearl Buck. Cũng từng say mê bài “All I Have To Do is Dream” mà thuở nhỏ đã hát đi hát lại nhiều lần bản dịch lời Việt “Khi Ta Hai Mươi” Nhưng sáng hôm nay khi thức giấc, hình ảnh đầu tiên tôi nghĩ đến là chị Ngọc Lan. Bởi vì ngày này, ngày 6 tháng 3 năm 2001, chị Ngọc Lan đã vĩnh viễn lìa đời.
Tôi xuống xe, mang theo chai nước, khăn lau và 2 đóa hoa Cúc.
Nắng bây giờ rực rỡ hơn, tỏa hơi ấm trên tóc, trên vai tôi. Nắng cũng chan hòa ôm phủ lòng đất. Nắng đang vỗ về, âu yếm người trong mộ.
Tôi thấy an bình lắm.
Ngày này, hôm nay, đã bắt đầu như thế.
March. 06. 2014
Một thoáng chút của năm 2011
Tháng Một
Danh sách những điều tôi cần phải thực hiện năm nay dài hơn năm ngoái, và một trong những điều tôi cần làm năm nay là phải bỏ đi khuôn mặt khó đăm đăm, mỗi ngày phải cố gắng cười nhiều hơn.
Tháng Hai
Tết năm nay tôi quyết định làm theo phong tục đáng yêu của ông bà đó là xông đất và hái lộc vào ngày đầu năm.
Tôi thức dậy sớm, trang điểm và mặc quần áo đẹp. Mở cửa ra sân hái nhánh lá non rồi đem vào cắm trong bình nước, bày cạnh dĩa cam quít màu cam rực rỡ.
Những nhánh lá non đó không muốn phụ lòng tôi. Chúng không chỉ tươi xanh trong ba ngày Tết. Tôi chuyển chúng sang chậu đất nhỏ, để cạnh cửa sổ bếp. Mỗi khi đứng rửa chén bát, tôi lại tưới vào những nhánh lá chỉ bằng mấy ngón tay đó một chút nước.
Bây giờ tôi đã có hai chậu cây lớn. Ánh sáng mặt trời đã giúp những đọt lá non, mầm lộc nhỏ bé của ngày đầu năm, vươn lên mạnh mẽ.
Tháng Ba
Mười năm chị Ngọc Lan mất. Tôi đến thăm mẹ trước, rồi ra mộ chị. Vẫn là khuôn mặt và nụ cười của ngày cũ. Tôi không đọc kinh, không nói gì. Một nẳm dưới lòng đất, một ngồi bên trên, im lặng.
Tháng ba thoảng lạnh chứ không mưa rỉ rả than khóc như mười năm về trước.
Tháng Tư
Có người vẽ tặng tôi bức tranh. Tóc là những vệt sơn dài màu xanh màu vàng quyện với màu nâu đen, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ còn một con mắt buồn hiu. Anh nói mới vẽ xong nhìn giống tôi quá nên đã sửa đi một chút để người xem còn chút ngờ ngợ. Con mắt bôi mất đi cái đuôi. Môi bớt mím giận hờn.
Mọi người đến nhà nhìn tranh đều hỏi: “Có phải là Ngọc Lan không?”
Lạ chưa???
Tháng Năm
Giữa bao nhiêu là phiền muộn nhức óc, Mother’s day trong tháng năm nhắc nhở tôi bổn phận làm con, và những hy sinh khi làm mẹ.
Tháng Sáu
Đổi công việc làm. Mỗi lần chán ngán, nhớ tới điều nằm trong danh sách phải thực hiện là cần vui vẻ lạc quan, cười mỗi ngày nên lại cố gắng.
Tháng Bẩy
Người bạn đi Rome về tặng tôi vô số những quà kỷ niệm nho nhỏ mua từ Công trường Thánh Peter. Anh đưa cho tôi xâu chuỗi tràng hạt 50 kinh vừa cười vừa dặn khi nào có thời giờ thì dùng mà lần hạt cầu nguyện. Còn không thì lần chuỗi 10 hạt. Còn cấp bách quá thì dùng chuỗi 5 kinh thôi. Anh cũng biết tôi không siêng năng sốt sắng như những con chiên ngoan đạo khác.
Tôi mang chuỗi tràng hạt lấp lánh màu xanh dương xuống cho mẹ. Những khi quạnh vắng mẹ hay thầm thì đọc kinh. Cầu xin an bình cho cả thế giới.
Tháng Tám
Mùa hè năm nay nhẹ và ngắn. Những ngày nắng đốt da đã không hề đến. Gerard cũng đã quên chuyện dạy guitar cho tôi. Chuyện này lại để đến năm sau.
Tháng Chín
Ngôi nhà thờ nhỏ nẳm dưới chân núi về phía Tây của Los Angeles. Lái xe đến đó dù chỉ để cầu nguyện mười lăm phút cũng mất cả nửa ngày đi về vì đường vừa xa lại vừa kẹt xe. Tôi có nhiều điều cần cầu nguyện. Những điều ngoài khả năng, ngoài sự cố gắng của mình như chuyện Như sẽ phải vào bệnh viện giải phẫu.
Tháng Mười
Tin Steve Jobs mất vào buổi chiều khi tôi đang ngồi trong bệnh viện với mẹ. Trên tivi, bức hình người đàn ông với chiếc áo cổ lọ màu đen, đôi mắt sắc bén, mỉm cười nhẹ nhàng với cả triệu triệu người đang bàng hoàng trước cái tin ông vừa qua đời.
Buổi tối, khi mẹ đã ngủ, tôi vào mạng đọc những bài viết về Steve Jobs, cha đẻ của Apple, rồi lại tự hỏi vì sao tôi quan tâm và tiếc thương cho sự ra đi của ông, vì sao một người tôi chỉ biết qua tin tức lại ảnh hưởng đến mình như vậy. Tôi không có iphone, không dùng ipad, cũng không xài máy vi tính của Apple.
Steve Jobs có đôi mắt phản ảnh một đời sống nội tâm sâu thẳm. Những gì ông cống hiến cho quần chúng và những gì ông cố hết mức bảo vệ cho riêng tư là hai thế giới hoàn toàn cách biệt. Con người tài năng đó đang đứng ở tột đỉnh danh vọng thì bị lôi xuống vực thẳm vì ung thư. Ông đã tranh đấu, từ chối không nhượng bộ bệnh tật bằng cách tiếp tục làm những việc ông vẫn làm hàng ngày. Ông cũng không muốn mọi người nhắc về ông bằng hình ảnh yếu đuối bệnh hoạn đáng tội nghiệp.
Cuộc chiến đấu giữa ông và căn bệnh hiểm nghèo chỉ là vài năm ngắn ngủi. Ông ra đi như chưa phải lúc, khi còn quá nhiều điều ông có thể làm, khi còn bao nhiêu người mong đợi ở ông.
…
Có lẽ ông làm tôi nghĩ đến chị Ngọc Lan.
Khoảng tháng sau khi cuốn sách về cuộc đời của ông được bày ở các tiệm sách, tôi đã quyết định không mua, không đọc. Tôi không cần biết thêm những tốt xấu hay những riêng tư về ông. Steve Jobs trong đầu tôi là một thiên tài bạc mệnh.
Tháng Mười Một
Việc mẹ lại phải vào bệnh viện thêm lần nữa làm tôi sụt cân khá nhiều. Những hoạch định cũng bị thay đổi. Nhìn khuôn mặt ốm xanh trong gương, tôi cắt đi mái tóc đã giữ từ 10 năm nay.
Nhưng khi ngồi trong bàn ăn ngày lễ Tạ Ơn, tôi đã biết ơn khi những người thân còn ngồi chung quanh. Bố mẹ vẫn còn đó. Như đã tai qua nạn khỏi. Tôi vẫn còn việc làm. Còn quá nhiều điều để tạ ơn.
Tháng Mười Hai
Bao giờ tháng mười hai cũng bận rộn điên khùng hơn hết thảy. Công việc ứ đọng cần giải quyết mà thời gian lại bị lấy bớt vì tiệc tùng, mua sắm, viếng thăm.
Hôm nay
Ngày 28
Buổi sáng thức dậy, vội vã lo thức ăn cho hai con rùa và một con chó. Phần mình tôi quơ vội chai yogurt rồi phóng ra xe. Việc quan trọng cần phải làm trước khi bắt đầu công việc.
Chạy đến đường Beach, rẽ qua đường Talbert, xuyên qua cánh cổng đã mở sẵn…
Happy Birthday chị !
12/28/2011
Xin dành suốt ngày hôm nay để nghĩ về chị Ngọc Lan. Một người mà chính vì cái chết của chị đã giúp tôi muốn sống một cách tốt đẹp hơn.
California 8 giờ 43 phút tối.