Thương giấc ngủ của em !
Lẫn tiếng hát êm đềm !
Trời cũng còn phải tím !
Tim sầu, ngừng rũ héo !
Khi nghe tiếng em reo !
Tựa nước gặp mái chèo !
Sóng tan thành vết thẹo !
Bởi em là sương khói !
Vẽ lên mặt hồ soi !
Những bóng mây lả lơi !
Thấp thoáng ngàn mong đợi !
Còn bao nhiêu khao khát ?
Nửa hồn hỡi Việt Nam ?
Xin gởi em giữ làm:
Di sản thời tan nát !
Nha Ngọc Lan !
Nha Ngọc Lan !
Trường Giang.