Ngọc Lan đọc lời giới thiệu
Mời cả nhà nghe Ngọc Lan đọc lời giới thiệu do Trần Đình Bình viết để mở đầu album Tú Phương 5: Thương Ngày Tháng Qua và Tú Phương 6: Tứ Quý Tứ Ca phát hành vào năm 1984.
Nếu mai đường đời đôi ngả, mỗi người về một phương
Những ước mơ, em xin trả cho gió cuốn tan theo, cho mây lấp cuộc đời,…
Giữ cho em những kỷ niệm đẹp thần tiên muôn thuở,
Ngày mình cùng dìu bước trên ngõ nhỏ quanh co.
Anh có nghe gì không?
Tiếng suối reo róc rách như nhắc nhở chuyện đôi mình…
Kỷ niệm giờ đã xa bay, nhưng âm thanh còn vọng lại đâu đây…”
“Từ những chia ly vụn vỡ con tim
Từ những khắc khoải ngày tháng đợi mong, có làm lòng chúng mình đổi thay?
Yêu nhau một lần, nhớ nhau trọn đời!
Thương những kỷ niệm của ngày tháng qua…
Xin trả lại em những mộng ước xa vời tầm tay,
Xin trả lại em ánh mắt, nụ cười,…
Anh chỉ xin giữ lại những kỷ niệm, âm thanh của một thời để nhớ, của một thuở đã yêu
Vun trồng hạnh phúc giữa trời hoa muôn màu rực rỡ.
Ở đó không có chia lìa, ngăn cách…”
(Trích lời bạt do Ký giả Trần Đình Bình viết).
Ngày 06 tháng 3 năm 2001, nếu một đứa trẻ được sinh ra, thì hôm nay, đứa bé ấy đã trở thành một cậu trai trẻ, một cô thiếu nữ xinh đẹp, căng tràn nhựa sống, với những hoài bão lớn lao về đường đời. Và chắc hẳn, con tim mỏng manh ấy đã đôi lần rung lên vì những dở dang, mật ngọt của tình yêu, cảm xúc…
Với những người yêu thương Ngọc Lan, những người biết đến và đã từng sinh hoạt trong ngôi nhà chung này, ngày đó, chúng ta đã là cậu trai trẻ ấy, cô thiếu nữ ấy: hồn nhiên, nhiệt huyết, cũng thổn thức con tim, cũng sống bằng tất cả sức sống của một đóa hoa đương thời xuân xanh rực rỡ…
20 năm cứ như thế trôi qua, như một cơn gió thoảng…
Giờ đây, thoáng chốc nhìn lại, đóa hoa ấy đã xếp cánh vào thu, chiều hôm trong căn gác nhỏ, ngồi ôm tóc dài, “chập chờn lau trắng trong tay…”
Nhưng “yêu nhau một lần, nhớ nhau trọn đời”. Thời gian luôn có thể đong đếm, đo lường hành vi, sự kiện, sự việc; nhưng với cảm xúc, thời gian có còn giữ được quyền năng của mình?
Ngọc Lan đã không còn hiện diện bên chúng ta tròn 20 năm…
Và sau ngần ấy năm bôn ba bão tố, “có làm lòng chúng mình đổi thay?”. Có ai đó trong chúng ta, có khi nào, đã thôi không còn yêu và nhớ Ngọc Lan?
“Xin trả lại em những mộng ước xa vời tầm tay, xin trả lại em ánh mắt, nụ cười,…
Anh chỉ xin giữ lại những kỷ niệm, âm thanh của một thời để nhớ, của một thuở đã yêu.”
Như anh đã yêu em…
Như ta đã yêu nhau…
Thương những kỷ niệm của ngày tháng qua…
Thương những mộng ước, buồn vui một thời tuổi trẻ…
20 năm thênh thang nỗi nhớ…
NGƯỜI NGỠ ĐÃ XA XĂM, NHƯNG NGƯỜI VẪN QUANH ĐÂY…
– In memory of Ngọc Lan I’ve loved (March 6th, 2001-2021).
Mời cả nhà nghe Ngọc Lan đọc lời giới thiệu do Trần Đình Bình viết để mở đầu album Tú Phương 5: Thương Ngày Tháng Qua và Tú Phương 6: Tứ Quý Tứ Ca phát hành vào năm 1984.
Cơn bão phía bắc kéo về từ nửa đêm qua làm mưa lê thê suốt ngày hôm nay, thứ Hai 28 tháng 12. Khi chạy xe trên xa lộ, trước mặt tôi mịt mù xám ngắt. Tôi không thấy gì ngoài ánh đèn sau của những chiếc xe phía trước. Những cụm đèn tròn màu đỏ như mắt của hàng trăm con quái vật đang di động trong màn mưa dầy đặc hãi hùng. Mưa đập ầm ĩ trên mui xe làm Cinnamon sợ hãi, nó kêu meo meo liên tục và trốn dưới gầm ghế. Mới hơn 4 giờ mà trời tối qua rồi. Tôi biết mình sẽ không kịp đến nghĩa trang chiều nay. Bó hoa nằm bên cạnh nhìn tôi trách móc. Sao lúc nào Thảo cũng thế nhỉ? Hấp tấp, vội vã mà vẫn trễ tràng, thiếu sót. Tôi sẽ không có dịp ra thăm chị Ngọc Lan cho đến thứ Hai tuần tới. Ngày mừng Sinh Nhật của chị khi đó sẽ qua như năm 2020 sẽ kết thúc. Bó hoa cũng sẽ nằm chết úa trong xe.Ở đây cần mưa lắm. Nhưng tại sao chỉ mưa có một ngày hôm nay? sao không mưa hôm qua, ngày mai hay những ngày sắp tới? Tôi còn biết làm sao. Nhớ đến chị nhiều hôm nay, dù nắng hay mưa.
Cám ơn chị đã để lại những cảm xúc dịu dàng, ngọt ngào trên từng ca khúc. Dù đã gần hai mươi năm qua, em vẫn luôn yêu thích khi nghe chị hát, và cảm thấy chị vẫn hiện diện đâu đó chung quanh, rất gần!
2006, Mùa đông trên cao nguyên lạnh, giọng ca Ngọc Lan ấm, ký ức mùa đông lại hiện về sau 14 năm quay lại bài viết năm nào trên trang IloveNgocLan vẫn còn đấy, vẫn cảm giác năm xưa.
Muốn viết một bài mới tại một nơi xa lạ (Toronto, Canada một mùa giáng sinh, tuyết đang rơi).
Ngồi nhớ lại tài khoản để login vào trang IloveNgocLan, may quá vẫn còn, vẫn nhớ, vẫn vào được sau 14 năm mệt nhoài với những bộn bề lo toan cuộc sống cơm áo gạo tiền.
Xứ người, đúng mùa giáng sinh tuyết rơi, mở bài “Tuyết rơi” Ngọc Lan cất lên thì cảm giác thật kỳ lạ đến nao lòng. Thả hồn vào nhưng giai điệu, ca từ, như một lời tự sự, Ngọc Lan đã nhẹ nhàng đưa cảm giác vào lòng người nghe.
“Ngoài kia tuyết rơi đầy
Em không đến bên anh chiều nay
Ngoài kia tuyết rơi rơi
Trong băng giá tim anh tả tơi.
Đâu đây đám tang u buồn
Mắt ai vương lệ thẫn thờ
Lũ chim trên cành ngu ngơ
Khóc thương ai đời bơ vơ.
Không có em vuốt ve đêm nay
Môi mắt anh xanh xao hao gầy
Tuyết vẫn rơi đầy trên cây
Giông tố như vô tình qua đây.
Tuyết vẫn rơi rơi
Chiều nay sao em không đến bên anh?
Tuyết rơi tuyết rơi
Phủ kín hồn anh một màu tang trắng.
Buồn ơi ta khóc thương thân mình
Vắng em căn phòng giá lạnh
Nỗi cô đơn nào không đau
Nhớ thương bao giờ qua mau.”
Một bản nhạc hình như sinh ra chỉ để dành riêng cho danh ca Ngọc Lan, chỉ có Ngọc Lan mới thể hiện được cái hồn của bài hát. Nghe từng câu, từng chữ sao mà thấm thía đến vậy, nó tha thiết, u buồn và day dứt làm sao.
Một cách thể hiện tự nhiên, bình thường, mộc mạc, không gắng gượng, không cần nhiều kỹ thuật. Vậy mà đi sâu vào lòng người thưởng thức. Mỗi lần nghe Ngọc Lan cất lên là như một lời tự sự. Đó chính là giá trị tạo nên một Ngọc Lan trong lòng chúng ta.
Toronto, 25/12/2020.
“Tình yêu còn mãi”
IloveNgocLan.