I Love Ngọc Lan
Tôi yêu Nàng ca sĩ
Yêu nhiều lắm Người ơi.
Yêu từ khi bé dại
Yêu đến lúc tàn hơi.
Ngọc Lan hỡi Ngọc Lan
Nàng ra đi mãi mãi
Cõi lòng ta nát tan
Mắt cay lệ tuôn rơi.
– Huỳnh Oanh Ngọc
Ngủ đi hết trăm ngàn đắng cay
Ngủ cho giọng hát mãi bay
Ngủ cho giòng nhạc ngân hoài trăm năm
Ngủ đi cho đỉnh ngút ngàn
Hương Lan mãi tỏa giáng Lan mãi ngời
À ơi… tiếng hát mênh mông
Dịu xoa giọt nhớ, vết thương người đời
À ơi… Lan ngủ đi Lan
Ngủ cho quên hết nợ nần Có-Không…
– Thơ Thơ
Tôi yêu Nàng ca sĩ
Yêu nhiều lắm Người ơi.
Yêu từ khi bé dại
Yêu đến lúc tàn hơi.
Ngọc Lan hỡi Ngọc Lan
Nàng ra đi mãi mãi
Cõi lòng ta nát tan
Mắt cay lệ tuôn rơi.
– Huỳnh Oanh Ngọc
Vô tình tìm được một vài câu thơ của một bạn có nick hvtLe đăng trên youtube viết cho Ngọc Lan, thấy hay nên muốn chia sẻ với mọi người. Không biết có phải được viết bởi chính tác giả hay là ghi lại từ một bài thơ khác, nhưng bằng cách nào đi nữa, viết cho Ngọc Lan thì luôn quý giá phải không mọi người?
Dù không men rượu Ta vẫn say,
say theo tiếng hát một trang đài,
buồn trong đôi mắt người xa mãi,
bàng hoàng chợt tỉnh,mắt Ta cay
Rộn rã, tưng bừng … gió mây ơi
Nắng chói trời xanh áng mây hồng
Gió hát cho hồn thêm phơi phới
Lan cũng đã về đây với tôi
Vicki – January 3rd 2013 , Reply to the poem written in 2004
Giọng em chất chứa bao nỗi buồn
Cho ưu tư về qua nơi đây.
Tiếng hát mang nỗi sầu nhân thế
Phút lặng câm nuốt hết những muộn phiền…
Em hát cho người và cho đời
Hay cho chính em người ca sĩ?
Em không cần kĩ thuật cao siêu
Như Khánh Hà, Khánh Ly, Tuấn Ngọc
Em không hát cho qua cho có,
Cũng không rườm rà hay tỏ ra uốn nắn
Giống Thanh Lam hay giống Bằng Kiều
Em hát bằng cảm xúc, bằng yêu thương,
Bằng con tim và bằng tiếng lòng em đó.
Đề rồi bao người mong kẻ nhớ
Xao xuyến xuyến xao lắm mơ màng.
Hỡi nhân gian sao còn luyến thương nước mắt?
Giọng hát ngọt ngào nay đã đi xa
Ai cũng biết và ai cũng vấn vương nuối tiếc
Vì đó là em! Ngọc Lan, giọng hát thiên thần!
Mưa lạnh rơi rơi ướt mặt đường
Phố vắng đìu hiu tựa hư không
Poitiers mùa mưa sao cô quạnh
Tiếng nhạc du dương rắc thêm sầu
Cali cũng buồn chăng Lan hỡi
Hay có nắng tươi gió rít mừng
Mộ kia có ai hằng thăm hỏi?
Cắm hộ giùm tôi một đóa hồng
Tiếng hát đưa em về miền nắng
Hoa khen cỏ múa đất reo vang
Quên sầu, quên anh, mối tình lỡ
Quên đời, quên khổ, quên thời gian.
Đời sống dẫu cho cay, chua, đắng
Chẳng màn chẳng bận chẳng âu lo
Tiếng hát đưa ta về miền nắng
Một trời bát ngát cánh Ngọc Lan.
Huntington Beach, được người Mỹ dành tặng cho cái tên kiêu hãnh là ‘’Surf City USA’’ – thành phố lướt sóng. Hay người ta còn gọi đó là thành phố sóng vỗ, một thành phố biển đẹp và thơ mộng….
Lúc Ngọc Lan còn sống chắc hẳn ai cũng ao ước một lần được gặp nàng ngoài đời, được nghe nàng hát. Khi nàng bỏ chúng ta để tìm về với Chúa, thì bao mơ ước lại hướng về Huntington Beach, không phải chỉ vì HB có những bãi biển dài, nắng ấm, cũng không phải vì những cơn sóng êm ả hay hoạt động ngoài trới thú vị, đơn giản vì nơi đó có Ngọc Lan. Bạn bè, người quen thường hỏi tôi về thành phố yêu thích, trong những cuộc làm quen trò chuyện, tôi không ngần ngại nói rằng tôi yêu Huntington Beach, đó là thành phố đẹp nhất trong lòng tôi. Bởi vì người ca sĩ , người tôi thần tượng và yêu quý nhất đang ở đó….
Gửi các bạn một bài thơ cùng hình ảnh thơ mộng của HB
Tôi đã ấp ủ bao năm qua
Về thành phố sóng vỗ êm đềm,
Bên kia bờ đại dương xa thẳm.
Huntington tình yêu khẽ gọi
Khiến lòng này lắm những xốn xang.
Nơi đó có bông Lan tươi thắm!
Có chị, có em, có bạn bè, (*)
Có chiếc cầu bắt trên bãi biển,
Có cánh diều vắt tận trời không.
Thiên thần đang ngủ của tôi ơi!
Tôi nghe tiếng gọi từ con tim,
Từ tâm hồn khát khao rực cháy.
Thả mộng vào trời mây bát ngát
Cho nỗi nhớ nào bớt nguôi ngoai,
Cho tâm hồn nào thêm chút nắng,
Cho một ngày gặp mặt không xa.
May 27, 2012
(*) Vic có một vài người bạn, chị em quen biết ở HB, mọi người đều mong được gặp nhau ở đó trong một ngày gần nhất.
T’es partie et les feuilles étaient rouges
J’ai entendue la pluie et le bois si doux
Je t’ai perdue, j’ai mes désespoirs
Forêt rouge ou sang de mon cœur ?
Je t’ai connue quand les feuilles étaient faneés
Chaque chemin je passe, j’entends ta voix
Mes colères… oh dieu c’est quoi la vie ?
Pourquoi voliez-vous mon bouquet Ngọc Lan?
Em ra đi một chiều lá đỏ
Rừng thưa tí tách tiếng mưa rơi
Ta mất em nên đời tuyệt vọng
Rừng lá đỏ hay máu đỏ rỉ từ tim ?
Ta biết em một chiều lá úa
Mỗi nẻo đường vang tiếng hát em
Ta phẫn nộ trách đời bạc bẽo
Sao vội nở đánh cắp đóa Ngọc Lan ?
Vicki xin tặng bài thơ đến chú Nick Phan ở Australia
Đã bao đêm thân xác rã rời
Muốn tìm về nơi khoảng lặng của con tim
Ngọc Lan bỗng từ đâu vang tiếng hát
Đằm thắm mơn man dịu cõi lòng
Đã bao ngày ta trông theo nỗi nhớ
Viết bài thơ gửi tặng đến cố nhân
Chợt hư hao tâm trí bần thần
Đôi bức vách in đầy bóng dáng Lan
Vickinguyen – 26/09/2011
em xin đóng góp vài câu thơ ngắn ngủi trong một đêm nhớ Ngọc Lan da diết